13/02/2012

DÂN LÀM BÁO CA NGỢI NGUYỄN SỰ

Đây là bài báo chép lại từ báo "lề Đảng"- Sài Gòn Tiếp Thị - ca ngợi một cán bộ của Đảng, thế nhưng báo "lề Dân"- Dân Làm Báo - một tờ báo mạng nổi tiếng đối lập với Đảng đã đưa lên như một lời tuyên dương đối với một con người rất tốt của Đảng.

Giá trị sống: Ông Nguyễn Sự, bí thư thành uỷ Hội An

Đã làm quan là phải đàng hoàng 

Kim Yến (SGTT.VN) - Tự nhận là người… thiếu văn hoá nhất Hội An, nói to nhất Hội An, con người bén nhọn, nhạy cảm đến quyết liệt ấy suốt 30 năm qua đã sống chết với Hội An, để gìn giữ cho được một không gian sống vừa xưa cũ, vừa hiện đại. Giữa không gian liêu trai của ngày Hội An ở Sài Gòn (10 – 12.2), ông đọc cho tôi nghe bài thơ của Chế Lan Viên: Yêu ở đâu thì yêu / Về Hội An xin chớ / Hôn một lần ở đó / Cả đời vang thuỷ triều…



Theo ông, điều gì làm nên sự quyến rũ kỳ lạ của vùng đất Hội An? Những biến động lịch sử có làm cho sức mạnh ấy bị vùi lấp, mai một?

Văn hoá là một khái niệm mở, bảo tồn nằm trong sự phát triển, không đóng khung, đóng cửa, vì thế nó luôn luôn động, phù hợp với đương đại nhưng vẫn giữ được những gì tốt đẹp của quá khứ. Trong một quá trình dài của lịch sử, Hội An vẫn giữ được sự giao lưu, giao thương, đó là một bản lĩnh rất kỳ lạ. Thế kỷ thứ 16 – 17, Hội An là thương cảng sầm uất bậc nhất của Đàng trong, nơi mở cửa đầu tiên của đất nước giao thương với thế giới, từ đó hội nhập với các nền văn hoá khác. Trải qua một thời kỳ dài trọng nông ức thương, Hội An vẫn giữ được tinh thần mở cửa, coi buôn bán là chuyện bình thường, giữ được con đường tơ lụa. Như trong kiến trúc, những ngôi nhà phố hình ống chẳng có mặt tiền, mặt hậu, sẵn sàng mở cửa đón mọi người. Những ngôi nhà của người Hoa, người Nhật đều do bàn tay tài hoa của thợ mộc Kim Bồng, thợ ngói Thanh Hà tạo dựng, vẫn mang diện mạo rất đặc trưng của Hội An…

Mỗi năm Hội An đón nhận đến 1,5 triệu du khách, với dân số khoảng 90.000 người, tính trung bình mỗi người dân đón 150 du khách/năm, làm thế nào để họ vẫn là mình?

Lấy cái tĩnh, vừa vừa, nhỏ nhỏ, bé bé để phát triển, đó là bí quyết của Hội An.

Bản lĩnh của người Hội An chính là sự đón nhận văn hoá các nước một cách bình tĩnh, đĩnh đạc, không ngần ngại, không sợ sệt, không vồ vập… tạo nên một văn hoá đa quốc gia, đa vùng miền, nhưng lại rất Hội An. Chiều sâu tận cùng của văn hoá, của kiến trúc chính là con người. Hội An là một di tích hoàn toàn sống, không bị đứt gãy nhờ những con người nhiều thế hệ sống trong các khu phố cổ. Điều lạ nữa là dân Hội An nghèo, nhưng chẳng ai phá nhà cổ làm nhà mới. Thời bao cấp mỗi nhà chỉ sống bằng vài ba khung dệt, nhưng vẫn giữ nguyên nếp nhà như một sự tri ân với cha ông của họ. Họ giữ lại những gì đẹp đẽ của quá khứ, đâu biết ngày mai sẽ thành di sản. Thời đổi mới, nhà nhà làm du lịch, có người giàu lên nhưng cũng chẳng ai đập nhà làm khách sạn. Ngoài quy định của chính quyền, chính người dân ý thức được chuyện đó. Phố cũng không cần cửa đóng then cài. Dân phố không soi mói, nhưng biết quan tâm đến nhau. Điều gì không phải, trái với đạo lý khó sống được ở đây. Dù lịch sử đầy biến động, người Hội An vẫn giữ được chiều sâu cốt cách, tâm hồn mình. Nhỏ bé, thân thuộc, không vội vã, không có những con đường rộn ràng, chẳng ai chạy xe quá nhanh. Khi con người sống có trật tự thì trong tâm thức, suy nghĩ cũng chậm lại, nhập thân, nhìn lại mình nhiều hơn. Những con người ấy đã biết tự làm mới mình hàng ngày, tạo ra hồn của phố, sự thân thuộc bình yên và một chút chân quê khiến ai đã một lần tới là nhớ mãi, giống như được trở về nhà.

Để sự quyến rũ chân thực ấy giữ chân du khách lâu hơn, có quyết sách nào không thưa ông?

Quyết sách của tôi là giúp người dân có thu nhập một cách văn hoá. Lâu nay chúng ta thường dựng làng nghề theo kiểu biểu diễn. Muốn hấp dẫn du khách, làng nghề phải thực sự sống được bằng nghề. Bàn tay tài hoa của những nghệ nhân làng Kim Bồng góp phần tạo ra dáng hình đất nước, tâm hồn của người dân Trà Quế tạo nên mùi hương sâu đậm của rau húng, rau thơm. Muốn phục hồi làng nghề phải có đội ngũ làm nghề ngay tại làng. Hội An kiên trì đào tạo lớp trẻ sống chết với nghề, cha truyền con nối. Người dân không chỉ sống được nhờ trồng rau, mà còn khá lên nhờ những dịch vụ du lịch từ nghề rau. Suốt chín năm kiên trì thuyết phục bà con cùng với các quyết sách như giao thêm đất, hỗ trợ tiền trồng rau, làm gốm… đến nay chúng tôi đã phục hồi được làng rau Trà Quế, gốm Thanh Hà. Du khách được trồng, thu hoạch rau, chăn trâu, tắm trâu, nuôi trâu đi cày, sống, ăn ở trong nhà dân có khi cả tháng trời, và trả tiền một cách thích thú. Mỗi người nông dân Hội An đang trở thành một sứ giả văn hoá thông qua con đường kinh tế du lịch, họ biết giữ cho môi trường sạch hơn, yêu động vật hơn, và cũng văn minh hơn.

Hội An lên cấp thành phố, ông có lo văn hoá thị sẽ lấn át văn hoá làng?

Đó chỉ là một danh xưng, sự phát triển đòi hỏi văn minh, dù thị xã hay thành phố, Hội An vẫn giữ được tinh thần của nó. Văn hoá làng và văn hoá thị bổ sung, kìm giữ nhau, trì kéo nhau, tạo nên thế cân bằng hơn. Trong tốc độ đô thị hoá chóng mặt hiện nay, giữ gìn vẻ đẹp của một ốc đảo như Hội An là nỗi lo chung của mọi người. Nhưng chính vì nó quá mong manh, dễ vỡ nên mọi người đều phải cùng nâng niu, giữ gìn. Hội An lúc nào cũng có vấn đề, lúc nào cũng có sự bền vững dù luôn thay đổi. Suốt thời gian tôi làm chủ tịch Hội An, chưa thấy ai bị tha hoá, các tệ nạn vào Hội An đều được dân báo ngay. Hội An nói không với bia ôm, ngoài đường cũng không có công an, người dân có thể gặp người làm chính quyền mọi lúc, mọi nơi. Không có khoảng cách giữa chính quyền và người dân. Ai vào nhà bí thư cũng được.

Còn quyết sách để giải bài toán đất đai ở Hội An, khi nơi đây luôn là điểm nóng hấp dẫn các nhà đầu tư? Làm thế nào để hài hoà lợi ích giữa người dân, chính quyền và nhà đầu tư?

Người ta có thể biến ruộng lúa thành đô thị chỉ với một chủ trương, nhưng trong lịch sử, chưa ai biến đô thị thành ruộng lúa. Cái gì người ta không thể thì mình hãy giữ lấy. Tôi là người nông dân, tôi hiểu hơn ai hết đất của dân phải để cho dân làm. Như vùng biển Cửa Đại, tôi không chủ trương lấy đất đầu tư, mà đầu tư tại chỗ và những người dân định cư tại chỗ, không dời dân. Với nhà đầu tư, Hội An quy định rất rõ ràng: không xây quá ba tầng, mật độ xây dựng không quá 30%, không được mở massage, không được xây tường rào che chắn, không đi cửa sau, không mua đi bán lại… Chính vì thế những nhà đầu tư giả, dỏm rất khó chịu, sẽ bật khỏi liền.

Để gầy dựng một chính quyền vì dân ở Hội An, ông có gặp khó khăn nhiều không?

Hơn 30 năm, trải qua nhiều đời lãnh đạo, Hội An tự hào vì một đội ngũ lãnh đạo trong sạch. Chưa có một đồng chí nào lợi dụng chức quyền lấy một tấc đất của dân, bộ máy chính quyền hoạt động trơn tru nhờ không ai lợi dụng việc công sách nhiễu, tước đoạt của dân. Bên cạnh những biện pháp cứng rắn để giữ kỷ cương, muốn đội ngũ của mình có ý thức, chính người lãnh đạo phải làm gương. Không thể nói anh em đừng tham ô mà mình vẫn nhận tiền vào túi. Ai có công mình thưởng xứng đáng, nhưng khi anh em gặp khó khăn mình phải chia sẻ, giúp đỡ, có trách nhiệm với cả gia đình mỗi người. Con người không chỉ sống bằng đồng lương, mà còn bằng cái nghĩa. Khơi gợi chữ nghĩa trong đội ngũ làm nên phẩm cách của cán bộ mình. Kiểm tra đến nơi đến chốn công việc được giao, những nơi nguy hiểm nhất mình phải xông vào đầu tiên. Mình không xả thân thì đừng nói anh em xả thân. Khi mình sử dụng quyền lực để làm những việc có ích cho mọi người, đứng đầu sóng ngọn gió, biết tiếp thu ý kiến, biết chịu trách nhiệm trước mỗi quyết định của mình, sẽ quy tụ được anh em. Tôi cảm thấy ấm lòng vì được anh em thương, quý, chia sẻ, nhờ thế mình không cảm thấy cô đơn.

Tôi không thích từ quan “thanh liêm”, đã làm quan là phải đàng hoàng, không thể nhận những gì không phải của mình. Làm chủ tịch, lương 5 triệu đồng/tháng, khi đã chấp nhận mức lương đó, phải làm tốt phần việc của mình. Đừng đổ thừa đồng lương đạm bạc mà tham ô, bởi có ai buộc anh làm đâu? Tôi là người không mưu mô, không thủ đoạn, mọi thứ đều đặt hết lên bàn, nên có thể đập bàn nếu thấy bất bình, khuất tất.

Suốt một thời gian dài làm chủ tịch, nhiều người nói ông “giả chết” vì vẫn ở căn nhà tranh dột nát, ông có buồn nhiều không?

Rất đau, nhưng không thể bụm miệng người đời, vì dân có quyền nghi ngờ. Người dân sẵn sàng nghĩ mình ngồi chỗ đó chắc hốt bạc. Nhà đầu tư nào đến cũng đưa phong bì đầu tiên, dù chưa làm gì cả. Chứng tỏ trong suy nghĩ của họ phải có phong bì công việc mới chạy… Nhưng tôi không bao giờ chấp nhận như thế.

Căn nhà tranh giờ đã được sửa lại thành nhà trệt cấp bốn, đất ấy là do ông bà tôi để lại. Lương hai vợ chồng tôi cộng lại 13 triệu đồng, làm gì cho hết (cười sảng khoái). Biết bao nhiêu là đủ, tri túc là được. Tôi không thấy khổ, vì mình khổ quá rồi, chịu khổ là chuyện bình thường. Điều tôi buồn nhất là không làm được nhiều cho Hội An. Người dân quê tôi dù được hưởng lợi từ du lịch bớt cơ cực đi, nhưng chưa được giàu có…

Là người khá cực đoan, có bao giờ ông phải xin lỗi dân vì một quyết định sai? Anh có sợ những quyết sách quá táo bạo, luôn đi trước của mình sẽ ảnh hưởng đến đường hoạn lộ?

Có đấy. Một lần tôi đã ra quyết định trồng hoa sữa dọc phố. Nhưng đâu ngờ đến mùa hoa nở, cả con phố nồng nặc mùi hoa rất khó chịu. Tôi phải đứng ra xin lỗi dân và đốn đi trồng cây mới.
Khi người dân có đủ dũng khí chửi mình trong lúc bình tĩnh nhất, chứng tỏ họ còn tin mình. Khi đúng sai dân không lên tiếng nữa, mới là bi kịch.
Tôi nhớ mãi cơn bão năm 2007, sau cuộc họp chiều, chúng tôi thông báo toàn thị xã sáng mai mới dời dân. Nhưng khi bưng bát cơm tối lên ăn, tự nhiên một linh cảm ập đến khiến tôi giật mình. Nhiều anh em phản đối dữ dội nhưng tôi vẫn buộc phải dời dân trước 12 giờ đêm. Quả nhiên 1 giờ sáng bão tràn vào ngập hết nhà. Sống ở Hội An là sống chung với lũ, người lãnh đạo phải biết rõ bão đi theo hướng nào, chỗ nào là thiệt hại nặng nhất để giúp dân tránh gió, di dời. Phải nghe lượng mưa trên nguồn, và tìm ra cái gì có lợi trong lũ. Sắp tới tôi sẽ tổ chức cho khách đi ghe chụp ảnh những con đường nước ngập, tuyệt vời lắm đó.

Quyết định tắt đèn, đi bộ đêm rằm đến với tôi vào một tối mất điện năm 1998, tự dưng thấy phố đẹp lạ lùng. Sáng hôm sau quyết định làm liền. Những ngày đầu người dân phản đối quyết liệt khiến anh em nản lắm, nhưng mình cương quyết giữ, cố gắng điều chỉnh cho phù hợp hơn. Đến tháng thứ tư thì thành công, và trở thành sản phẩm độc đáo. Có những quyết định phải trả giá dữ lắm, nhưng tôi chấp nhận, kể cả việc mất chức. Nếu so đo tính toán vị trí của mình thì chẳng làm được gì. Ngay từ ngày nhậm chức tôi đã chuẩn bị cho mình nếu có mất chức thì cũng thấy bình thường, có chăng chỉ mất tiếng vâng tiếng dạ. Làm sao để anh em có một chỗ dựa, có lòng tin vào mình là khó nhất.

Cơn bão lớn nhất mà ông đã vượt qua?

Thời điểm tôi mới làm chủ tịch, quyết định cấm để xe trên lòng lề đường đã gặp phải sự phản đối quyết liệt của bà con. Vợ ở nhà mỗi lần ra chợ nghe dân tiếng bấc tiếng chì suốt một năm trời, giờ thì thành hình mẫu, cả nước học tập Hội An. Khi nhà cổ xuống cấp, dân xin sửa nhà tôi đồng ý cho sửa theo nguyên gốc. Tự biết đó là quyết định vô trách nhiệm, tôi cảm thấy mình vô cùng có lỗi, vì dân lấy tiền đâu ra mà sửa theo nguyên gốc, nếu lỡ nhà sập thì vô cùng nguy hiểm. Tôi chủ trương bán vé di sản để lấy tiền giúp dân sửa nhà. Quyết định này cũng gặp phải áp lực từ mọi phía, đang đi ngoài đường tôi bị dân chận lại chất vấn, phải đứng giữa đường giải thích cho dân nghe. Từ 50 triệu đồng/năm, doanh thu đã tăng 8 tỉ, giờ là 40 tỉ đồng/năm. Khi người dân có đủ dũng khí chửi mình trong lúc bình tĩnh nhất, chứng tỏ họ còn tin mình. Khi đúng sai dân không lên tiếng nữa, mới là bi kịch.

Bài học đắt giá nhất mà tôi nghiệm ra từ trong gian khó là bài học về lòng dân. Tôi không nói giáo điều đâu. Muốn thành công phải được lòng dân, lo cho cuộc sống của dân. Rất nhiều lần tôi nghe lời dân hơn là cấp trên, đó là cá tính của tôi. Nhiều văn bản nhà nước không sát với thực tế, nếu cứ theo nguyên tắc thì làm khó dân dữ lắm, phải chấp nhận trả giá thôi. Tôi không biết nịnh, cũng rất ghét người ta nịnh mình. Người nịnh đã hèn, mà người ưa nịnh còn tệ hơn.

Điều gì khiến ông phải đau lòng nhất?

Ngay từ ngày nhậm chức tôi đã chuẩn bị cho mình nếu có mất chức thì cũng thấy bình thường, có chăng chỉ mất tiếng vâng tiếng dạ.

Có một bộ phận cán bộ nhà nước thoái hoá, biến chất, tham nhũng, làm giàu bất chính đến mức xấu hổ, khiến cho người dân không còn tin vào những người đại diện chính quyền, đó là điều làm tôi chua xót nhất. Nỗi đau này không chỉ của riêng tôi, mà còn là nỗi đau của biết bao cán bộ chân chính nhưng đã bị bôi đen bởi một số không nhỏ đang làm giàu trên mồ hôi nuớc mắt của nhân dân. Sức dân chỉ thực sự huy động được khi lòng dân an ổn. Làm mất niềm tin của dân là tổn thất vô cùng lớn.

Ông đã học được gì của người xưa, để vượt qua mọi bão tố cuộc đời?

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, mẹ cha tôi đều là nông dân làm thuê cuốc mướn. Ba mẹ cơ cực mò cua mót lúa nuôi tôi ăn học nên người. Khi mình có tiền mua được cho mẹ bộ đồ đẹp thì bà đã mất. Điều tôi học được lớn nhất từ mẹ là làm sao biết sống đùm bọc lẫn nhau, như hàng xóm đã từng đùm bọc gia đình tôi. Cái nghĩa trong tôi lớn lắm. Nhìn mấy cụ già lọm cọm là tôi lại nhớ mẹ vô cùng, tự hứa với lòng phải sống sao cho thật tốt, nếu không làm lợi cho ai đó thì đừng nên làm hại ai đó. Con người ai cũng cần niềm tin. Niềm tin chính đạo giúp người ta sống thiện hơn. Ở Hội An, giữa phố có chùa Cầu, chùa là đạo, cầu là đời, đạo và đời không có khoảng cách. Khi bánh xe công nghiệp đang nghiến nát nhiều giá trị sống đích thực, tôi tin đời cha ăn mặn chưa xong đã khát nước rồi, chẳng cần đợi đến đời con. Biết thế để sống đàng hoàng, lương thiện hơn. Phật tự tâm, ma cũng tự tâm. Quyền lực trong tay mình, trị dễ lắm, tha mới khó. Phải tìm trong cái lỗi của người ta có cái lý mà tha. Tôi luôn tập điều đó. Mỗi người có một sứ mệnh riêng, số mệnh của tôi gắn với Hội An. Và tôi tin tương lai Hội An sẽ là nơi hội nhân, hội thương, hội tụ văn hoá, hội tụ sự an bình.


Nhà văn Nguyên Ngọc:

“Nếu không có Nguyễn Sự, sẽ chẳng giữ được Hội An. Nguyễn Sự là tập trung tinh tuý của người Hội An: trí tuệ, năng nổ nhưng thật bình dị, chân thật. Vừa rồi sửa chợ, anh em vất vả lắm vẫn không dời được mấy chị bán lề đường vào chợ, lại còn bị chửi gay gắt. Cuối cùng Nguyễn Sự phải ra tay, ông mời bà chửi hỗn nhất ra… chửi thi với ông. Thế là các bà sững ra, cười phá, lặng lẽ chấp nhận vào chợ. Sở dĩ ông làm được điều đó vì được dân thương. Cù lao Chàm cũng là một chuyện kỳ lạ của Nguyễn Sự, đây là nơi duy nhất không có bao nilông. Quan chức ít ai giống anh, liêm khiết, thương dân, biết văn hoá bao giờ cũng mong manh, luôn lo lắng, suy nghĩ, gìn giữ, không chủ quan”.


Nhà báo Huỳnh Sơn Phước, nguyên Phó tổng biên tập báo Tuổi Trẻ:

“Để giữ được một thành phố sạch, cảng thị đầu tiên sinh ra những nhà ngoại thương, nơi đầu tiên của Việt Nam sống với toàn cầu… cần có một chính quyền sạch, những con người Hội An thực sự sạch. Nguyễn Sự đã làm được điều đó. Bằng trí tuệ và sự quyết liệt của mình, anh đã giữ được Đảng bộ Hội An thật sự liêm khiết, vì dân, để cùng những con người đầy bản lĩnh của Hội An hướng đến một thành phố phụng dưỡng môi trường, phụng dưỡng thiên nhiên, đón nhận và chắt lọc tất cả những giá trị văn hoá, văn minh của thế giới”.
THỰC HIỆN: KIM YẾN -  CHÂN DUNG HỘI HOẠ: HOÀNG TƯỜNG
http://sgtt.com.vn/Loi-song/158770/Da-lam-quan-la-phai-dang-hoang.html

4 Ý kiến:

Lưu Ý :


- Những phản hồi sử dụng "Nặc danh/Ẩn danh"sẽ không được xuất hiện. Các bạn có thể chọn một nickname cho mình khi phản hồi bằng cách sử dụng các chức năng : "Tên/Url", hoặc bằng tài khoản Google

- Nếu nội dung phản hồi quá dài sẽ bị máy chủ BlogSpot hiểu lầm là Spam (không cho hiện lên), xin bạn vui lòng chia nội dung thành nhiều phần, hoặc chờ Dân Làm Báo cho xuất hiện lại phản hồi

- Những phản hồi chữ Việt không dấu cũng sẽ bị xóa.
  1. thichthinoichoiFeb 12, 2012 10:31 PM
    sự dối trá mang tính hoang đường. có phải không thưa quí vị cộng sản chưa bị lộ???
    Trả lời
  2. Ước gì có khỏang 1/1000 Đảng viên CS được như 6ng Nguyễn Sự. Sao Đảng không tổ chức học tập và làm theo tấm gương đạo đức Nguyễn Sự có phải là hay không : Người Thật Việc Thật, có thắc mắc hay không tin thì yêu cầu gặp ngay đương sự, chứ cú học theo bác Hồ mãi có Thắc mắc cũng chẳng biết hỏi ai? (bác sĩ Trần Bồng Sơn có còn sống cũng POTAY.COM luôn)
    Trả lời
  3. nhìn dáng người và khuôn mặt gầy gò khắc khổ thế này ai nghĩ là quan chức mà lại là quan to nhất thị xã Hội An. Hoàn toàn trái ngược với những khuôn mặt nung núc, những cái cổ ngấn thịt, những cái bụng ếch của Đỗ Hữu Ca, Lê Văn Hiền ... Nhưng mà bác Sự này cũng như một con thiên nga giữa bầy quạ đen thôi, dần dần sẽ bị bầy quạ xua đuổi và loại bỏ.
    Trả lời
  4. Thỉnh thoảng DLB cũng nên đưa thêm một vài bài báo “đặc sắc lề đảng”, thiết nghĩ cũng có giá trị riêng nào đó.

    “Điều tôi buồn nhất… Người dân quê tôi dù được hưởng lợi từ du lịch bớt cơ cực đi, nhưng chưa được giàu có”.

    Chưa ai trong 14 vị trong Bộ Chính Trị nói “Điều tôi buồn nhất… là dân tôi chưa được giàu có”, ngay ông thủ tướng 3D cũng chỉ nói yêu nhất ghét nhất chứ không hề nói buồn nhất. Điều tôi buồn nhất…là ở đâu ra?

    30 năm làm bí thư thành uỷ Hội An, ông Nguyễn Sự vẫn chỉ làm cho dân bớt đi cơ cực, trong khi quan chức cũng ở Hội An chỉ cần 3 năm là giàu sụ. Tại sao vậy. Sự bất cập, lấn cấn, băn khoăn, lăn tăn,… này là lỗi của ai vậy đồng chí Giá Trị Sống?

    Có thể nào, tôi một đồng bọn rất đau lòng, vì một bộ phận không nhỏ bọn cướp ngoài kia không từ một ai, không từ một thủ đoạn nào?

    Vì sao báo SGTT.VN đưa ra bài “Giá trị sống: Ông Nguyễn Sự, bí thư thành uỷ Hội An” vào sau thời điểm “sự cố Tiên Lãng” chắc không ai lấy làm lạ.
    Có ai còn ngạc nhiên cho đến giờ phút này báo lề đảng vẫn trước sau như một,… một kiểu lu loa bịp bợm. Từ hai việc có thật + một việc không thật = 3 sự thật sáng ngời tính đảng.

    Cá nhân ông Nguyễn Sự, bí thư thành uỷ Hội An là có thật. Ngôi nhà tranh, rồi nhà cấp 4 đơn sơ của ông là có thật.

    Trả lời phỏng vấn, lời ông gió thoảng mây bay, không thật, còn ý của ông có đầy trên sách vở.

    Ông Nguyễn Sự, như người “liêu trai” (báo đảng tự lòi đuôi) hiếm đến mức không có thật. Vậy mà đảng ta cũng vơ vội: Giá trị sống thành uỷ Hội An, bí thư Nguyễn Sự. Đó là giá trị sống của đảng ta!
    Trả lời

16 commentaires:

  1. Đau xót vì có nhiều nông dân bị áp bức như Văn Vươn. Mừng vì vẫn còn có ít nhất một người như ông Ng Sự. Căm vì có quá nhiều sâu Hiền,ca ,Thoại,Liêm,Khánh vẫn còn đục khoét gốc dân

    RépondreSupprimer
  2. thưa anh chênh ,
    các quan như ông ng sự rất hiếm trên đất nước ta . xin anh và các bác xem nhận xét của cụ phan châu trinh về dân trí của dân ta .

    Cách đây trên 100 năm (năm 1906) , cụ Phan châu Trinh đả viết Tỉnh quốc hồn ca I , kêu gọi thay đổi NẾP SUY NGHĨ của người VN vào thời đó . . . Với nội dung :
    "1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết, chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.
    2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.
    3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.
    4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.
    5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở thành vô dụng.
    6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng hết trâu.
    7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen thực nghiệp.
    8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.
    9. Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.
    10.Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v... "

    Nguồn : http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%89nh_qu%E1%BB%91c_h%E1%BB%93n_ca
    Nhận xét : phần lớn nhửng ý kiến của cụ vẩn còn đúng với nhửng gì đang diển ra trên đất nước ta .

    RépondreSupprimer
  3. Trần Đăng Khoa14 février 2012 à 13:53

    Tôi không tin lắm các câu chuyện thần tiên

    http://damau.org/archives/7825

    RépondreSupprimer
  4. Về ông Nguyễn Sự, sao không ai điều tra sự câu kết giữa ông Sang - Dệt Phước Thịnh - Chủ khách sạn 5 sao Palm Garden Hoian và ông Sự? Ông Sự rất giỏi trình diễn sự "liêm khiết" của mình, nhưng việc giao đất cho ông Sang làm resort với giá hời, và toàn bộ mấy đứa con ông Sự vào Saigon ăn học, ông Sang lo từ A đến Z, có cả biệt thự riêng để ở ăn đi học. Rồi bao nhiêu khoản khác. Căn biệt thự của ông Sự ở Cẩm Thanh mà gọi là nhà cấp 4 thì quả là nực cười.

    RépondreSupprimer
  5. Nhừng gì bài báo viết về ông Nguyễn Sự là có thật ,ông là một người ngay thẳng và liêm khiết ; những người dân nghèo Hội an và những học sinh,sinh viên gặp hoàn cảnh khó khăn được ông cưu mang và giúp đỡ rất nhiều . Hai người con ông học tại tp Hồ Chí Minh là có thật ,nhưng không phải ở căn biệt thự mà ở phòng trọ chưa đến 10m vuông trong một xóm lao đông ở quận 11 và hàng tháng vợ chồng ông ngoài đó đều gửi tiền ăn,tiền học,tiền nhà vào cho 2 con ông . Tôi biết rất rõ điều này vì tôi cùng ở chung với 2 con ông suốt 5 năm trong căn phòng chật chội và hôi hám này để đi học đại học.

    RépondreSupprimer
  6. Bạn nói đúng ,tôi học sau con thứ 2 của Bác Sự một năm và trong những ngày đầu vào tp Hồ Chí Minh chưa tìm được chô ở 2 Anh con Bác Sự đã dẫn tôi về ở cùng với 2 anh tại căn phòng chật chội tại đường Đất Thánh ,quận 11; sau gần một tháng tìm được phòng trọ tôi mới dọn đi. Bây giờ tôi đã ra trường đã có công việc làm tôi vô cùng biết ơn 2 Anh con Bác Sự đã giúp đỡ tôi khi mới bước chân vào thành phố. Tôi không quên được những đêm ở cùng với 2 Anh trời đổ mưa nước tràn vào làm ướt cả hết 4 người đang nằm ngủ co ro dưới nền nhà ; tôi cùng không quên những ngày đầu anh Nh chở tôi đến trường bằng chiếc xe máy 78 cũ kỹ gặp trời mưa xe không nổ 2 Anh em phải đẩy xe gần cả cây số . Một lần nữa cảm ơn các Anh .

    RépondreSupprimer
  7. Tôi là người Hội an sinh viên năm cuối của trường dại học BK thành phố Hồ Chí Minh, tôi rất tự hào về Bác Sự và tôi tin rằng là người Hội an ai biết rõ về Bác Sự đều cũng tự hào . Tự hào vì Bác Sự là người Hội an mà người Hội an chân chính nào cũng vậy. Tôi là người hay quan sát và tìm hiểu mọi vệc ; từ thời cấp 2 tôi đã luôn quan sát Bác Sự ,tôi quan sát và tìm hiểu để xác định cho mình một niềm tin . Những gì Bác Sự đã làm cho Hội an ,những gì Bác Sự đã làm cho dân nghèo,những gì Bác Sự đã làm cho Cù Lao Chàm...đặc biệt phẩm chất liêm khiết của Bác Sự thật đáng tự hào. Qua tìm hiểu tôi biết Bác đã thẳng thừng từ chối những món tiền kếch xù mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến ... Dẫu có người không hiểu Bác hoặc hiểu Bác nhưng vì một lý do nào đó cói tình nói khác đi ,nhưng với cháu Bác là niềm tin ,là niềm tự hào . Cháu xin kính chúc Bác khoẻ đẻ lành đạo tp Hội an thân yêu phát triển nhiều hơn . Cháu xin kính gửi đến Bác niềm kính trọng!

    RépondreSupprimer
  8. Trung tướng không quân Lưu Á Châu, 53 tuổi, hiện là Chính ủy của Học Viện Quốc phòng Trung quốc đả viết :

    « … bí quyết thành công của Hoa Kỳ không nằm ở phố Wall hay ở thung lũng Silicon mà nằm ở hệ thống luật pháp tồn tại lâu đời và ở hệ thống chính trị gắn liền với nó ».
    « … hệ thống của Hoa Kỳ được thiết kế bởi những thiên tài, và giúp cho những người NGU NGỐC cũng có thể vận hành được ».
    « …một hệ thống TỒI khiến một người tốt cũng hành xử tồi, trong khi một hệ thống TỐT sẽ khiến ngay cả một người tồi cũng có thể hành xử rất tốt ».
    « … Dân chủ là điều cấp thiết nhất; không có dân chủ không thể có sự trỗi dậy bền vững ».
    Ông nói Về Trung quốc :
    « …một quốc gia chỉ chăm chú nhìn vào sức mạnh của đồng tiền của mình, đó chỉ là một quốc gia chậm tiến và ngu dốt. Điều chúng ta có thể đặt lòng tin là sức mạnh của sự thật.Sự thật là kiến thức. Kiến thức là sức mạnh ».
    « … Trong 10 năm tới, ở Trung quốc, một sự chuyển đổi từ chính trị của vũ lực, chính trị của cường quyền sang dân chủ là điều không thể tránh khỏi » . . .
    Thưa các bác ,
    Có thể nhửng gì báo chí nói về ông Sự là sự thật nhưng thật sự mà nói , quan như ông Nguyển Sự chỉ là thiểu số , ko biết được 1 % trên tổng số các quan đang cai trị VN . Nếu quan nào củng như ông Sự thì đâu có nhửng bất công xả hội và cái Ác đang tràn ngập tại VN , ví dụ như các quan cấp nhỏ mà chơi cờ ăn thua 5 TỈ ĐỒNG MỔI VÁN hay vụ Tiên Lảng mới xảy ra .
    Vì như tướng Lưu á Châu đả nói : "một hệ thống TỒI khiến một người tốt cũng hành xử tồi, trong khi một hệ thống TỐT sẽ khiến ngay cả một người tồi cũng có thể hành xử rất tốt . "

    RépondreSupprimer
  9. Cảm ơn pv Kim Yến đã viết hộ tôi về ông Nguyễn Sự . Nguyễn Sự thật sự là một cán bộ tốt ,liêm khiết ,luôn lo lắng cho công việc ,điều đáng quý ở Nguyễn Sự là thương dân ,luôn nghĩ đến mọi người; những lúc bão lũ Nguyễn Sự luôn có mặt những nơi nguy hiểm nhất vào những lúc mà cái chết nhiều hơn cái sống để cứu dân ,cứu người; phẩm chất biết hy sinh và dám hy sinh cho dân thật đáng quý biết bao. Nếu ai đó còn nghi ngờ thì hãy đến Hội an mà hỏi những người dân Hội an vì tôi là một người đang sống tại Hội an và đã hơn 60 năm nay chứng kiến những thăng trầm của mảnh đất này.

    RépondreSupprimer
  10. Đât ven biển Hội An giao cho hàng trăm nhà đầu tư làm hàng trăm Resort và KS theo một quy định chung của nhà nước làm gì có chuyện làm khác đối với Palm của ông Sang. Các cấp trên của ông Sự rất căm về tính cương trực và ngay thẳng của ông Sự, nếu có chuyện ấy xảy ra thì họ chụp vào cách chức ông ngay đâu có để ông ta ngồi đó đến bây giờ. Nói như Lua Hai nói là một sự vu cáo nhằm quậy hôi tất cả.

    RépondreSupprimer
  11. Minh Tùng- Sài Gòn15 février 2012 à 07:17

    Tôi không hề biết gì về ông Sự, nhưng cở đứng đầu thành ủy như Ông Sự mà 2 con chỉ đi học đại học ở TP HCM là nói lên sự liêm khiết của ông rồi. Nếu ông nhận hối lộ của hàng trăm nhà đầu tư ở Hội An thì con ông đã sang Mỹ học như con các ông khác rồi, May mắn là quan chức của Đảng vẫn có người tốt như ông Sự. Nhưng đây là trường hợp hiếm hoi, tôi tin như vậy, rất hiếm hoi.

    RépondreSupprimer
  12. Hoàn toàn đồng ý với bạn Minh Tùng. Cả 2 con ông đều phải ở trọ trong phòng trọ tồi tàn để đi học trong nước là nói lên sự liêm khiết của ông ấy rồi.
    Ông ta có thể "giả chết" cho bản thân chứ không thể nào cả 2 con ông đều giả chết suốt 4 năm đại học được. Biết nhà mình có dư dật tiền nong thì không quý tử nào chịu sống trong phòng trọ tồi tàn suốt trong 4 năm đi học được.

    RépondreSupprimer
  13. Tôi không phải Hội an nhưng tôi thường xuyên đến Hội an vì tôi yêu mãnh đất này ,tôi yêu những người dân Hội an : những con người bặt thiệp nhưng cởi mở; chân tình nhưng không vồ vập; ý tứ nhưng khoáng đạt ; hiền lành nhưng ban lĩnh... Đến Hội an hỏi Nguyễn Sự ai cũng biết và biết rất kỹ thậm chí rất chi tiết , từ em học sinh cho đến Bác đạp xích lô, những bà bán hàng xén ở chợ đến người dân ở tận đảo Cù Lao Chàm khi nói đến ông Sự đều thể hiện sự thương yêu và quý trọng . Một người được dân quý và tin như vậy rất hiêm.

    RépondreSupprimer
  14. Tôi rất đồng ý với bạn Dũng sài gòn .Chưa gặp ông Sự nhưng tôi tin là ông Sự không "giả chết" ; người ta có thể "giả chết" trong mọi trường hợp ,nhưng người ta không thể đóng kịch những lúc sinh tử và càng không giả chết trong trường hợp" chết nhiều hơn sống" . Một bác ở Hội an viết" những lúc bão lũ Nguyễn Sự luôn có mặt ở những nơi nguy hiểm nhất vào những lúc cái chết nhiều hơn cái sống để cứu người...". Không ai đem mạng mình ra "đóng kịch" trong lúc này mà "quan tham" thì càng không thể( nói dại miệng nếu nước cuốn luôn đi thì làm sao tham được nữa ? ) vì đã tham thì lo cho mình chứ biết lo gì cho người. Chỉ có những con người sống một cách chân chính mới có những hành động vì mọi người như vậy . Tôi xin nghiêng mình kính phục ông Sự !

    RépondreSupprimer
  15. Ông NG Sự hẳn đã biết rằng : Nói dối đâu thì có thể, ở Hội An nhỏ như lòng bàn tay, khó giấu lắm. Mà dối dân ư ? dân sống với ông, dân biết ngay. Đùa với báo chí ư ? báo chí giờ đã toàn cầu hóa. Tóm lại ông không dại để "phô diễn" cái trò lừa trước công chúng. Ông quá biết hậu quả của việc này .
    Đánh giá một con người không dễ. Nghi ngờ anh có quyền nhưng đừng xúc phạm vì động cơ riêng.Người tốt phải được tôn trọng. Đó chỉ nói về con người. Bất kể họ cộng sản hay không . Ai sai nấy chịu, vơ đũa cả nắm không nên.
    Ông bà ta đã có câu này để học suốt đời đấy:"Hàm huyết phún nhân tiêu ô tự khẩu"!

    RépondreSupprimer
  16. Đất Hội An nhỏ xíu. Lề thói vẫn là quê mùa như ở làng xã. Chuyện nhà này có gì cả làng đều biết. Dân Hội An dù tiếp xúc với cả thế giới vẫn giữ lối ăn mặc, tình thân hàng xóm với nhau, đối đãi theo kiểu người quê. Ông Sự cũng là một trong số đó. Tôi tin ông Sự còn được như vậy là vì cái mặt tốt của nông dân trong ông được phát huy cao độ, làm gì cũng phải nghĩ tới bà con, vì dân thị xã cũng bà con họ hàng làng xóm với nhau cả. Ông Sự làm được như vậy vì Hội An nhỏ và dễ quản lý chứ một thành phố lớn, dân cư tứ xứ đổ về thì không thể.

    RépondreSupprimer