31/08/2014

Từ Sài Gòn đến công an phường 2 Cao Lãnh

Blogger Huỳnh Công Thuận
Tôi Huỳnh Công Thuận (HCT) sống tại SàiGòn, nghề chính của tôi là tài xế nhưng nhiều người, từ bạn ngoài đời, bạn trên net, người trong nước lẫn người sống ở nước ngoài, kể cả công an, an ninh, DLV thường thắc mắc về nghề nghiệp của tôi, nhất là về việc liên quan đến các hội đoàn, tổ chức, phong trào XHDS… Họ nói sao cái hội nào cũng có HCT, nhưng thật ra HCT không có trong cái nào cả. Từ CLBNBTD, Dân Oan, No-U, MLBVN cho đến gần đây là hội NBĐLVN, nói chung cái nào “lề trái, lề dân, phản động” là có mặt HCT.

Các DLV kể cả các anh hùng bàn phím đa số thường áp đặt phong cho HCT danh hiệu “nhà đấu tranh dân chủ”(NĐTDC). Nhưng NĐTDC là gì? Sau thời gian nghiên cứu, tìm hiểu tôi đã sắp xếp được các thứ bậc của NĐTDC như sau:

-         Nhóm trên nhà ĐTDC gồm có: biệt thự ĐTDC, cao ốc ĐTDC và siêu nhất là Apt ĐTDC (căn hộ cao cấp).

-         Nhóm dưới nhà ĐTDC gồm có: chòi ĐTDC, lều ĐTDCvà cuối cùng là tôi MTCĐ ĐTDC.



Cuộc đào thoát ngoạn mục

Vào những ngày gần cuối tháng tám 2014 vừa qua tôi liên tục bị những người lạ theo dõi đeo bám. Riêng ngày 24.8.2014 bị đeo bám rất gắt gao từ sáng đến khuya, trong khi đó được biết đã có nhiều người được xếp loại NĐTDC nhận giấy mời làm việc vào ngày 26.8.2014, là ngày tòa án nhân dân Đồng Tháp đưa vụ án Bùi Thị Minh Hằng (BTMH)còn gọi là vụ án “hai xe máy đi hàng ba” ra xét xử công khai. Thậm chí ngày 24.8.2014 là chúa nhật, nhà văn Phạm Đình Trọng là cựu Đại tá QĐNDVN còn bị cấm cửa không cho ra khỏi nhà, bọn họ tự mua cơm hộp đưa vào cho ổng.

Ông chủ tôi, Phan Thịnh quốc tịch Australia, thời gian này đang về nước. Vào đầu tháng 8 có ông em là Phan Đông qua Việt Nam, ông chủ dặn tôi giúp đưa đón.

Vào ngày 23.8.2014 khi chở ông Đông từ quán cafe Starbuck ở góc đường Phạm Hồng Thái bên hông KS NewWorld, tôi lái xe chạy xuyên qua KS đi về cao ốc BMC ở đường Võ Văn Kiệt, những người lạ đeo bám đi bằng xe gắn máy không chạy theo qua KS được, phải đi vòng nên không theo kịp, khi tôi về cao ốc BMC đưa xe vào cất trong tầng hầm phía dưới, lấy Honda ra về thì anh bảo vệ cho biết là có người vừa vào hỏi xưng là cháu hỏi thăm chú Thuận? Khi tôi chạy Honda ra thấy 2 người đang canh chờ bên ngoài cổng.

Nhận thấy tình hình căng thẳng, sẽ bị chặn đường, mời, bắt giử trong ngày 25.8 (một ngày trước ngày xử BTMH). Sẳn dịp con gái ông Nguyễn Hữu Cầu “người tù thế kỷ” có việc về quê mấy hôm, để lánh nạn tối 24.8 tôi đến nhà ông Cầungủ.

Đã gần 10g khuya nhưng họ vẫn đeo bám theo tôi suốt. Tôi chạy Honda vào hẻmTôn Thất Tùng, Q.1 gọi ông Cầu mở cửa, họ vẫn theo. Tôi dẫn xe vào nhưng nói thật cũng hơi hồi họp không biết nữa đêm có gỏ cửa xét nhà. kiểm tra gì không. Sáng mở cửa dẫn xe ra đã thấy họ có mặt (không lẽ họ canh suốt đêm ?).

Đến 10g30, gần đến giờ đi đón ông Đông (11g đón), có 2 người, một mặc sắc phục công an, một thường phục vào nhà, lên lầu vô thẳng phòng ngủ của ông Cầu, lúc đó tôi đang ngồi lướt web trên laptop (của tôi). Họ nói chuyện và hỏi ông Cầu tôi là ai, nhận thấy tình hình nguy cơ có thể bị bắt giữ và nếu đi lấy xe chở ông Đông có thể bị bắt giữ cả người lẫn xe hơi như đã bị vào ngày 01.07.2012 khi tôi đang đậu xe ở khách sạn New World bị tên côn đồ đeo bám theo giật hụt điện thoại, khi tri hô lên lại bị buộc đưa xe về công an Bến Thành giữ cả người lẫn xe từ sáng đến chiều (tôi đã từng tố cáo).

Nghĩ vậy nên tôi gọi điện thoại báo với ông Đông là tôi bị bệnh đột xuất đang nằm BV không đi được. Khi 2 người trong phòng ông Cầu thấy tôi thay đồ đi ra họ hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi ăn cơm, trước đó tôi đã rủ ông Cầu đi ăn cơm vì ở gần đó có quán cơm số 1 vừa ngon vừa rẽ. Lúc đó cái laptop của tôi đang mở để chành bành, Ông Cầu bảo tôi tắt máy cất vào túi nhưng tôi đói quá rồi cứ để đó cho nó sạc pin luôn, chút về cất mấy hồi. Nói vậy để đuổi khéo họ về để ông Cầu đi ăn với tôi, nhưng họ cứ trơ lì ra cho nên ông Cầu đành lịch sự ngồi tiếp khách, và bảo tôi đi ăn xong mua về cho ông hộp cơm.

Khi bước ra cửa định lấy xe đi thì thấy ngay đầu hẻm mấy người đang đứng canh me, lúc đó trời lại chuyển mưa tối trời, và có ông Ba bạn ông Cầu vừa đến nói là đến chở ông Cầu đi ăn cơm, khi biết ông Cầu đang bận tiếp khách và trời bắt đầu đổ mưa lớn với dấu hiệu là mưa sẽ dai, tôi rủ ông Ba đi ăn rồi mua cơm đem về cho ông Cầu. Ông Ba và tôi, 2 người trùm áo mưa đi chung một xe, ông Ba chở tôi, xe của tôi để lại, khi đi ra thấy mấy người lạ núp trốn mưa nhưng vẫn dõi mắt nhìn trân trân chiếc xe của tôi để trong hẻm mà không để ý đến tôi, khi đến quán cơm trời vẫn còn mưa to, tôi bỗng nảy ra ý định rời khỏi Sài Gòn lánh nạn, nghĩ vậy tôi kêu ông Ba chở tôi quay trở lại lấy túi xách và gởi chìa khóa xe cho cháu ông Cầu cất giùm. Khi ông Ba chở tôi trùm áo mưa đi thấy họ vẫn chăm chú nhìn chiếc xe của tôi trong hẻm mà không nhìn thấy tôi đang trùm áo mưa đi ngang họ. Ra đến đường cái tôi kêu ông Ba đi tìm quán cơm ở xa xa để tránh họ phát hiện.

Chúng tôi đi về hướng đường Trần Phú, quận 5. Vừa ăn tôi vừa nghĩ xem sẽ đi lánh nạn ở đâu, và rồi tôi quyết định đi về quê Vĩnh Long lánh nạn một ngày 25.8 đến chiều mai 26.8 trở về SG khi đó phiên tòa xử BTMH đã xong sẽ không còn bị họ đeo bám nữa. Ăn cơm xong, tôi nhờ ông Ba dặn cháu ông Cầu hãy để nguyên chiếc xe Honda của tôi ở đó, đến chiều tối hãy đem đi gởi giùm. Rồi tôi thả bộ đến nhà xe lấy vé leo lên xe về Vĩnh Long. Trên đường đi trời mưa tầm tả trời tối đen, xe chạy phải mở đèn.

Khoảng 4g chiều 25.8.2014 tôi về đến Vĩnh Long. Tôi nghĩ tại sao sáng mai mình không làm một cuộc dạo chơi Cao Lãnh rồi chiều lên xe về Sài Gòn luôn. Nghĩ vậy, Tôi nhờ ông anh kêu giùm tôi chiếc xe ôm dặn 5g30 sáng đưa tôi đi Cao Lãnh, tôi còn cẩn thận dặn xe ôm phải mang đầy đủ giấy tờ đề phòng bất trắc dọc đường.

Tối trước khi ngủ lướt web thấy toàn những thông tin “nhạy cảm” liên quan đến phiên tòa ngày mai, không chỉ ở Cao Lãnh mà cả Sa Đéc. Nào là công an vào khách sạn sách nhiễu, rồi vụ án mất bóp. Được tin nhắn của bà bầu Nguyễn Hoàng Vi đang trên xe đến Cao Lãnh, hỏi thăm chổ trú quá đêm, mình trả lời “tuyệt đối không được vào Cao Lãnh”, phải xuống xe ngoài ngả ba An Thái Trung tìm chổ nghĩ sáng mai vào.

Nằm ngẫm nghĩ nhớ lại lần bị bắt ngày 1.7.2012, lúc đó tôi đang đi làm nên dứt khoát không thể tham gia biểu tình, sáng lái xe ra KS New World lại bị bắt giữ cả người lẫn xe từ sáng đến chiều. Quá tức giận, thấy rỏ ràng mấy chú ép buộc mình phải tham gia khi có biểu tình. Bởi vậy lần này phải rời Sài Gòn đi lánh nạn, nếu không sẽ như lần trước.

 Cuộc dạo chơi bắt đầu

Sáng sớm 26.8.2014 anh xe ôm đến thỏa thuận từ Vĩnh Long đến Cao Lãnh giá 150.000đ, tôi dặn anh xe ôm chạy cẩn thận, chậm rãi không có gì gấp gáp. Tôi in photo sẳn nhiều TỜ MINH ĐỊNH đem theo, lấy một tờ ghi ngày và ký tên.

Khoảng gần 7g đến Cao Lãnh, ghé ăn sáng và trả tiền cho xe ôm để anh ta về nhưng chủ quán không có tiền thối giấy 500.000đ, chạy lòng vòng mua 2 chai nước để lấy tiền thối nhưng lại cũng không có tiền thối. Rốt cuộc phải tìm vào quán cafe để nếu không có thì chủ quán đi đổi, đến quán café đầu đường Trương Định.

Quán có 3 dãy bàn, mỗi dãy có 2 bàn, chỉ dãy ngoài lề có khách, còn 2 dãy trong không có ai.Tôi đi thẳng tuốt vào dãy trong cùng sát quày ngồi kêu cafe, đưa tiền trước cho chủ quán, đúng như tôi nghĩ lại không tiền thối, chủ quán phải chạy đi đổi, khi lấy tiền thối và đưa 150.000đ trả cho anh xe ôm, tôi nói: “vậy là xong, anh có thể đi về”. Anh xe ôm ngồi nán lại uống café với tôi. Bỗng nghe ngoài đường xôn xao và mọi người hướng mắt nhìn, anh xe ôm bước ra xem và tôi cũng theo ra đứng ngay dãy bàn ngoài nhìn nhưng không thấy gì, không biết việc gì, chỉ thấy đám đông lu bu trong đó thấp thoáng có bóng công an với dân phòng ngay ngả tư Trương Định-Lê Quí Đôn,

Ngay ngả tư đó có CSGT dàn hàng ngang đứng với xe môtô chặn ngang. Trở vào ngồi uống tiếp ly cafe, một tí lại nghe tiếng máy xe môtô hụ lớn như đang rượt đuổi, nhìn ra thoáng thấy xe môtô trắng của CSGT vừa chạy khuất qua.

Đang nhâm nhi cafe, bỗng một đám người ập vào nào máy ảnh, máy quay, và một người có vẽ anh chị đầu đảng hùng hổ tiến đến hỏi tôi:“Anh là ai, từ đâu đến đây làm gì, anh có mang laptop theo phải không”.

Tôi trả lời: “có, vật bất ly thân mà, đi đâu tôi cũng mang theo”. (thật ra là cái Surface)

Anh ta đòi kiểm tra máy của tôi trong khi 4 – 5 người kia chỉa máy quay vào tôi chăm chú quay, hơi bực mình nhưng tôi vẫn bình tỉnh nói:“trước hết xin hỏi anh là ai, tại sao muốn kiểm tra máy của tôi, anh có biết là đang vi phạm pháp luật không, cả những người đang quay kia nữa”.

Anh ta tự xưng là công an. Tôi nói công an cũng không được quyền làm như vậy, tôi liền lấy trong túi xách ra TỜ MINH ĐỊNH mới ký tên ghi ngày hồi sáng sớm cùng với bản tuyên bố viết tay TÔI SẲN SÀNG Ở TÙ VÌ TỰ DO DÂN CHỦ CHO VIỆT NAM.Tôi đứng thẳn làm mặt nghiêm, hai tay cầm hai tờ giấy để sát trước ngực hướng về phía các ống kính nhè nhẹ xoay mình và nói các anh quay cho rõ, nhớ quay cho đọc được chữ nghe, mấy cameramen rất thích thú zoom đọc kỷ và khẻ gật đầu như cám ơn sau khi xong.

Tôi đưa TỜ MINH ĐỊNH cho anh ta xem và nói: tôi đã từng thưa công an vì làm sai vi phạm pháp luật đó anh thấy không?

Anh ta móc điện thoại ra gọi: “ở đây có anh này nói từng thưa tụi mình nè…”. Tôi lớn tiếng cắt ngang câu nói: “Này, anh nói tụi mình nào, tôi thưa công an làm sai vi phạm pháp luật chứ không phải thưa tất cả công an nghe”.

Tội nghiệp anh xe ôm lúc đầu thấy họ xông vào xanh máu mặt, nhưng khi thấy tôi bình tình đối đáp anh bưng ly café lên nhấp thoải mái, tôi quay qua hỏi: “sáng giờ đi mà quên hỏi tên anh, anh tên gì?”, anh xe ôm trả lời tên Hoàng.


Tên đầu đảng bắt đầu nói lắp bắp cà lăm: “tôi.. tôi…cơ quan sẽ… sẽ giử… giử máy giùm anh khi nào anh có nhu cầu gì, tôi… tôi…cơ quan sẽ trả lại cho anh”. Mình vỗ về hắn “anh cứ bình tỉnh đi, không có gì phải xoắn thế đâu”…

Thôi cũng được, nhưng trước tiên phải lập biên bản, và tôi lấy giấy viết ra mời anh ta ngồi xuống ghi biên bản, anh ta xua tay bảo “không, không làm việc ở đây, mời anh về cơ quan”.Tôi nhìn thẳng vào mắt anh và gặn hỏi “anh mời?”, có lẽ anh ta hiểu ý tôi (thông minh đột xuất) vội nhìn xuống bộ đồ đang mặc rồi vội lấy ra “cái vé màu đỏ” nói đây là “thẻ công an”.

Tôi hỏi “thẻ công an” rồi sao?”Giáo viên có thẻ giáo viên, học sinh có thẻ học sinh, giảng viên có thẻ giảng viên, sinh viên có thẻ sinh viên, nó chỉ xác nhận nhân thân của người đó. Không lẽ cầm thẻ giáo viên, thẻ giảng viên rồi gặp bất cứ ai cũng có quyền kêu người ta lại giảng bài, dạy vỗ hay sao?.

Lúc đó có nhiều người dân bu đến xem, tôi nói tiếp: Công an làm việc nói chung là người thi hành công vụ phải có giấy giới thiệu, giấy phân công, đề cử… chứ cái kiểu nói miệng tự xưng này nọ là không được.Tuy nhiên tôi vẫn đồng ý cho phép làm theo ý anh nhưng phải lập biên bản đúng quy định pháp luật, anh không lập biên bản, vậy để tôi ghi biên bản nghe.

Tôi ngồi xuống bắt đầu ghi ngày giờ, vừa ghi vừa đọc “lúc 8 giờ 25 phút ngày 26 tháng 8 năm 2014”, rồi quay qua hòi chủ quán tên quán là gì? Chủ quán trả lời:“Hạ Vàng”. Tôi hỏi tiếp“địa chỉ”, chủ quán trả lời ở đây không có địa chỉ, đất trống tôi dựng lên. Tôi chỉ tòa nhà đối diện hỏi “bên kia là tòa nhà gì?” Chủ quán:“ngân hàng”. Ngân hàng gì, trả lời “ngân hàng nhà nước”, bổng tên đầu đảng xen vào “đâu phải ngân hàng nhà nước”, chủ quán cải lại “ngân hàng nhà nước tỉnh mà”…

Tên đầu đảng điện thoại gọi và một chiếc xe 12 chổ đến. Một công an sắc phục bước xuống đến chổ tôi ngồi chào và tự xưng là công an phường 1 đến mời tôi về cơ quan làm việc (có bảng tên nhưng quên rồi). Tôi hỏi “giấy mời đâu”, anh ta quay qua nhìn tên đầu đảng rồi quay lại lắp bắp nói “tôi… tôi… mời trực tiếp, không… có giấy mời”.

Tôi cười nói: “nói chơi vậy thôi chứ tôi biết rồi, không sao đâu, thôi chúng ta đi được rồi”

Trực nhớ, tôi quay lại hỏi: “còn anh xe ôm thì sao?”. Viên công an trả lời: “mời về luôn”. Tôi hỏi tiếp:“Còn chiếc xe thì sao?”. Họ trả lời: “đưa chìa khóa, chúng tôi đưa xe về cho”.

Trên chiếc xe phường 1 có 3 -4 dân phòng ngồi sẳn, anh xe ôm lên ngồi băng sau, tôi còn dặn “anh nhớ lấy thẻ hoặc yêu cầu người ta lập biên bản nghe”.

Khi xe chạy được một đoạn, nghe có tiếng nói “ở phường một đông quá rồi, đưa ổng về phường 2 đi”.

Vậy là được về phường 2, Thành phố Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp.

Blogger Huỳnh Công Thuận

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire